Mẹ tôi tóc trắng về làng
Mẹ tôi (phải) mới 74 tuổi nhưng đã bị lẩn, do hồi đó phải ráng thức nhiều lo chống đói cho cả nhà. Vừa đi thăm cậu Phù, o Vẹm, lại hỏi sao ko dắt bà đi thăm cậu Phù, o Vẹm. Nói “thăm rồi” thì bà ko tin, bảo “bây phỉnh tau”. Vì vậy, tôi p làm trợ lý hình ảnh để bà xem hình, tin rằng mình đã có đi thăm người này người nọ.
Dáng mệ trẻ mà lẫn sớm hè ! Uổng quái hi chừ tuổi ni về làng chộ bà con e a t là sướng lắm mà ko dớ tội cho mệ hè !
Bị mất trí nhớ eng nạ. Chuyện xưa thì nhớ kỹ, chuyện nay thì quên
Rứa mà mệ về Đặng là giỏi rồi , chúc mệ thượng thọ !
Dạ cảm ơn eng
Khi đi thăm mệ có dớ ai mà nói chuyện ko ,nghe buồn dử hè, hồi mạ chồng chị cũng bị lẩn ,khi mô về cũng hỏi o tới thăm tui à ,nghe chảy nước mắt
Có chớ, bà còn hỏi “có nhớ ai đây ko” nhưng cứ mấy phút lại hỏi đúng câu đó, khi ra về cũng hỏi câu đó
Số phận con người trời đã định rồi eng nờ.Chỉ cần mạ vẫn sống trên đời ni với miềng là không chi quý bằng rồi :'(
Bệnh mất trí nhớ (hình như Azeimer gì đó) có tính di truyền nghe. Tui giờ cũng hay quên lắm
Bựa ni khoa học tiên tiến lo chi eng hè.Eng mau chữa đi kẻ khi mô cấy miềng mà tưởng mụ mô nữa là đọa..hihi
Hạnh phúc nhất khi những ai còn có Mẹ .
Dạ chị Hong Phan mồ côi mẹ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời và em là người mồ côi mẹ chị à :'(
Quê Tôi Chị em mình đồng cảm nha :'(
Lẫn là một phần tất yếu của tuổi già mà. (Hôm qua cụ nhậu rồi mà hôm nay vẫn bảo là tuần này chưa được bữa nào)…
Trời ơi, cụ lẩn dễ thương quá
A Ngoc Ho nhìn giống mẹ
Tui đẹp trai hơn, Bảo Châu
Mấy chị đứng đây thấy quen quen mà không nhớ tên , hình như ở Trà liên tây??
Dạ từ phải qua là mụ Chán, mụ Vẹm, còn mụ tê thì ở kế nhà mụ Vẹm